Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Không được đâu cậu ơi. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Chuyển sang máy mát xa. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Và ta bị ức chế liên tục. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Con nói chuyện với bác này. Ông anh chuyển sang bể nóng. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Tay tiếp tục thả giấy vào. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.