Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Tôi kém nhất khoản này. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Không chung chung như những nhà mị dân. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Để tránh những hận thù. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Chạy đi mua thì không có hứng. Ra trường bác khao to.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.