- Chuyện là hôm qua, tôi tình cờ nhặt được một cái túi đựng vài đồng tiền vàng trên đường. - Do thần biết nắm bắt những cơ hội tốt đến với mình, tất nhiên mọi thần dân trong vương quốc của bệ hạ cũng có những cơ hội đó nhưng họ đã không biết nắm bắt chúng. Vì thế, cháu đã đủ khả năng để nhận một trách nhiệm nào đó.
Những tấm thẻ đất sét này có kích thước khoảng 15cm x 20 cm, dày 2 cm – 3 cm. Đồng thời, nó cũng mang đến một cảm giác mạnh mẽ, một năng lực hành động để đạt được hiệu quả tốt đẹp hơn. Tiếp đến, các bạn kiểm soát những khoản chi tiêu của mình để bảo đảm rằng, tiền được bỏ vào nhiều hơn khi lấy ra.
Để làm khiên, mỗi năm ông Aggar đều phải mua đồng từ những người phương xa mang đến bán. Sáng mai, tôi sẽ bảo rằng cậu đã ăn cắp hai con lạc đà và chạy trốn trong lúc tôi đi thăm mẹ tôi ốm. Những cố vấn của nhà vua Nabonidus đang trị vì xứ Babylon lúc bấy giờ thuyết phục rằng, thay vì chờ đạo quân của Cyrus đến bao vây thành, thì tốt nhất nên đem quân đi giao chiến.
Ông ấy đã làm rất nhiều việc thiện. Hai con lạc đà di chuyển một cách chậm chạp và mệt nhọc trên những phiến đá lởm chởm, nhọn hoắt. - Tôi có một vấn đề rất muốn mang ra bàn bạc, không biết ý ông và những người bạn ở đây như thế nào?
Ôi chao! Những người khách viễn du vẫn thường nói là chúng ta đang sống trong một vương quốc giàu có nhất trên thế gian, nhưng tiếc thay, cả hai chúng ta không nằm trong số những người giàu có. - Chị của anh là một người đàn bà đảm đang, khéo léo khiến tôi rất nể trọng. Sau đó, hàng ngày ông tiếp tục mang khay bánh đi bán, chẳng bao lâu ông đã có một số khách hàng quen thuộc.
Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng. Bởi vì mày thấy đó, nước có bao giờ chảy ngược dòng đâu? Còn nếu người đó mang trong mình linh hồn của một con người tự do, thì dù có trải qua nhiều nghịch cảnh, cay đắng và khốn khổ trong cuộc đời, cuối cùng người đó cũng trở thành một con người danh giá và được mọi người kính trọng. - Vương quốc Babylon xin chào mừng các ngài, những vị khách quý của đức vua.
– Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút. Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc. Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán.
- Anh hãy làm ơn nói cho tôi biết đi, anh Godoso! Khi chúng ta tới Babylon, liệu chúng ta có bị bán vào trong những bức tường thành kia không? Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo. - Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó?
Nhưng nếu trật, thì hẳn nhiên chúng ta thua đứt. - Ông nội của cháu không bao giờ làm như vậy. - Tại sao cháu lại tin tưởng vào sự hiểu biết của ông chủ lò gạch trong việc chọn mua những món đồ trang sức? Cháu có thể đến hỏi người thợ làm bánh mì về vị trí của những ngôi sao không? Không! Chắc chắn là cháu chỉ nên đến hỏi các nhà chiêm tinh học mà thôi, nếu cháu là người biết suy xét.
- Cầu cho các thần thánh luôn hết lòng phù hộ anh, anh bạn thương mến ơi. Ông Algamish nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ và điềm tĩnh, sau đó ông hạ thấp giọng và nhấn mạnh từng tiếng một: Vậy mà trước kia cháu vẫn thường cho rằng, công việc chỉ dành cho những người nô lệ.