Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?.
Có bon chen bẩn, ác. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.
Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Chúng tôi đã chết rồi. Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.