Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Hoặc lúc phấn khích. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Không gì tự nhiên mất đi. Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.
Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.