Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Một điều rất hệ trọng. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Cô gái bảo: Không. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Chẳng có gì để thấy xót thương. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.