Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Nhưng lí trí không cho phép.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Nếu hắn là người tài.
Tôi không có bản lĩnh. Nó vẫn đang phải chứng minh. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Không không cần gì cần ai nữa.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Đúng là chuyện thường. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Cho từng tờ vào lửa.
Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Và một số lí do khác… Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.