Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Cái này không rõ lắm. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Xung quanh là người.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Người bảo đời là bể khổ. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.