Cái giấc mơ của mình không mất. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Nên không ai có lỗi. Vứt béng cái chuyện này đi.
Bạn cần trả công và cả tự do. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Tôi cũng có dự định ấy. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.