Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Thôi, bác đừng xuống.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Cái này họ cũng nhầm.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Hoặc có nhưng không nhiều. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Hai là bạn viết cái chuyện này. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Cơ bản là không muốn lắm. Dùng cứt thì không hay lắm. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.