Ông này là giáo sư dạy về thần học ở Đại học đường Edingburgh được nổi danh nhất. Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Ông già nằm liệt giường ấy làm cách nào mà sung sướng như vậy? Bạn thử đoán xem.
Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy. Còn người vợ ông ta thì bỗng bị chứng sưng khớp xương hành dữ dội, thuốc thang, kiêng cử thế nào cũng không bớt, mãi cho tới khi tài chính trong nhà được phong túc hơn thì bệnh mới tuần tự mà lui. Bạn sẽ thấy liền - như William James nói - rằng tinh thần không thể nào buồn ủ rũ khi hành động tỏ một nỗi vui chói lọi.
Bức thư của ba tôi làm tôi tức giận. Mà cô mỏi mệt thiệt. Tôi tin rằng đời sống không có định hướng gì hết, nhân loại không có mục đích cao thượng, cũng như những quái vật gào thét trên trái đất 200 triệu năm trước vậy thôi.
Phương pháp lọc hơi đó còn mới mẻ, từ trước mới thí nghiệm có một lần và trong điều kiện không thuận tiện lắm. Giai đoạn thứ nhì: Sau khi đã nghĩ tới những kết quả tai hại nhất có thể xả ra được đó, tôi nhất quyết đành lòng nhận nó, nếu cần Mấy năm trước, anh Harlan A.
Một người đàn bà ở Californie mà tôi xin giấu tên, nếu biết bí quyết ấy thì chỉ nội trong 24 giờ là gột hết nỗi lầm than khổ sở của mình. Trước kia chúng tôi vào phòng hội nghị, lo lắng, kể lể hết những chỗ bất mãn, thất bại trong công việc làm ăn để rồi sau cùng hỏi nhau: "Làm sao bây giờ?" Tôi bỏ hẳn lõi đó đi, lập ra một một quy tắc mới: "Hội viên nào muốn đưa một vấn đề ra bàn cãi, trước hết phải thảo và trình tờ chép những câu trả lời cho bốn câu hỏi này". Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.
Nhờ vậy, ngày đầu bà ta đã kha khá. Ta muốn thu cho đầy túi, vơ được cái gì thì vơ, vơ ngay bây giờ. Phương pháp chắc chắn nhất để quên kẻ thù là ta để hết sức lực, trí não phụng sự một chính nghĩa cao cả hơn bản thân ta.
Sự cấu tạo nên ta thực "bí hiểm và kinh dị" thay! Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho viên đô đốc Nhật nghi ngờ và tra khảo tôi rồi. Ông đã biết lợi dụng nguồn mãnh lực ấy bằng cách quay về với Thượng Đế.
Cơ thể là một bí mật. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Tại sao Trời già độc địa bắt đứa cháu của tôi đi? Tại sao một thanh niên dễ thương như vậy - có cả một tương lai xán lạn trước mắt - mà lại phải chết? Tôi không tin có thể thế được.
Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?". Tôi than thân trách phận của vì tôi đã sống nhiều năm đầy hạnh phúc với nhà tôi, rồi thình lình nhà tôi mất.
Với tên chính thức là Lớp thần kinh thực hành, lớp học này được lập nên để chữa những người bứt rứt về nhiều chuyện đến nỗi hoá điên. Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng. Tôi hỏi cháu, cháu khóc.