Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Nhu cầu của bạn không cao.
Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Và vì thế, nó mạnh hơn.