Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Tôi không muốn đi đâu cả.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Ngôn từ không có gì mới.
Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Sao lại xé sách hở con.