Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Ta đâu ham hố thắng thua.
Gặp ở rất nhiều nơi. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.