Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Ông Diểu tức giận giương súng.
Màu xanh của bể bơi. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Hoặc có nhưng không nhiều.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Nhưng họ không cũ lắm. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Người bảo người là ác.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Chậc, kể ra dài phết. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Nhà văn quì bên giường vợ.