Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Làm một bài thơ dở để được khen. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Phải cạo râu đi nghe chưa. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Tôi kém nhất khoản này. Có thể phơi phới niềm tin.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.