Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Viết thế đủ chưa nhỉ. Đã đi một số cây số.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.