Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Đến chỗ học không phải để học. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.