Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Không có chim non ở trong. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Trước thì tháng gặp một hai lần.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Chẳng ai thua thiệt cả.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Đừng nhầm bạn với tôi.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.