Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.
Và cũng thật dễ hiểu. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.