Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Biết chỉ để biết mà thôi.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Xung quanh chỉ có đổ nát. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Không phải là rứt tung. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.