Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Hạn chế ra ngoài nữa.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ.
Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.