Tôi tiết lộ cho bạn một bí mật chỉ người giàu và những người đặc biệt thành công biết: cảm giác thoải mái đã được đánh giá quá cao. Ví dụ, cha tôi là một doanh nhân trong lĩnh vực xây dựng. Ngay từ bây giờ tôi sẽ làm theo cách của tôi.
Vì bạn càng muốn giúp nhiều người, bạn sẽ càng trở nên giàu có hơn, cả về trí tuệ, tình cảm, tinh thần, và hiển nhiên là cả về tài chính. Người trung lưu nói: “Bánh ngọt quá đắt, nên tôi sẽ chỉ có một miếng nhỏ thôi”. Thành phần thứ tư trong tổng tài sản của chúng ta là “chú ngựa đen” trên bàn cờ, bởi hiếm có người nhận ra tầm quan trọng của nó trong việc tạo nên sự thịnh vượng.
Lúc đó cha mẹ bạn sẽ nói gì? Họ có bảo: “Được thôi, con hãy tạo ra thu nhập thụ động” không? Chắc là không! Đa số các bậc phụ huynh của chúng ta nói với con cái rằng: “Hãy tự đi làm mà kiếm tiền”, “Tìm một công việc mà làm” hay một câu khác đại loại thế. Bao giờ cũng là ai đó khác hay cái gì đó khác có lỗi. Chúng tôi thường trả hết nợ trong thẻ tín dụng (thường là bằng những khoản tiền thưởng lớn) để rồi lại dấn sâu vào nợ nần chỉ trong sáu tháng sau đó, cho dù chúng tôi có kiếm được bao nhiêu tiền.
Tiền là tiền, và việc nhìn thấy tiền bạc là một phước lành mà vũ trụ ban tặng. Tôi đoán đây không phải lần đầu bạn nghe lời khuyên để dành 10% số tiền mình có cho mục tiêu đầu tư lâu dài, nhưng có thể là lần đầu tiên bạn nghe nói rằng bạn phải có một tài khoản lớn tương đương như thế cho mục tiêu ngược lại, được dành riêng cho việc tiêu xài và vui chơi. Một khi đã có ý thức về điều đó, bạn sẽ thấy "việc lập trình" của mình chỉ là một sự lưu trữ thông tin về những gì bạn nhận được và tin tưởng trong quá khứ, khi bạn còn quá nhỏ để biết rõ sự thực.
Ít nhất bạn cũng có thể đến một nhà hàng kha khá để thay đổi không khí. Đó là những gì tôi muốn nghe. Như đã đề cập ở trên rằng suy nghĩ quyết định cảm xúc, cảm xúc đưa đến hành động và hành động tạo ra kết quả.
đều giữ nếp tư duy cũ kỹ rằng đó chính là cách “tiêu chuẩn” để thanh toán cho công sức họ bỏ ra. Nói cách khác, nếu bạn lo lắng về người khác và về phần giá trị mà họ sẽ được nhận (nếu có phần đó), hãy làm tất cả những gì cần thiết để trở nên giàu có. Tại sao? Bởi vì chúng ta thật may mắn đã giàu có hơn so với nhiều người khác trên thế giới.
Một tuần trôi qua và tôi đoán là tôi đã hoàn thành khá tốt nhiệm vụ khi người quản lý gọi tôi vào văn phòng, mời tôi bánh ngọt và đề nghị thăng chức cho tôi làm thu ngân! Tôi đã suy nghĩ ghê gớm và lâu, chính xác là một phần tỷ giây, rồi trả lời: “Cảm ơn, nhưng không, cảm ơn”. Đó chính là cách nói của nạn nhân. Điều đó ý nghĩa hơn nhiều so với việc trở nên túng quẫn và không giúp gì được cho ai.
Họ dành gần như toàn bộ thời gian và sinh lực chỉ để làm mỗi một việc là chê bai, trách móc, than phiền, chứ hiếm khi đề ra bất cứ sáng kiến nào nhằm giảm bớt khó khăn, chứ đừng nói đến việc làm sao cho rắc rối không “đến hẹn lại lên”. Thứ hai, đa số chúng ta không bao giờ được dạy cách tạo ra thu nhập thụ động. Hãy viết ra mức độ tương đồng hay đối lập giữa bạn và họ.
Những từ đó là: “Tôi biết rồi”. Tuy nhiên, vì tôi muốn chắc chắn các bạn hiểu được thông điệp của mình, tôi sẽ phân biệt người giàu và người nghèo thành hai thái cực đối lập. Đứa trẻ khóc lóc đòi bạn quay lại cửa tiệm để mua cây kem khác.
Tôi không khuyên bạn có những hành động hấp tấp, nhưng tôi sẽ không chấp nhận sống cạnh một người tiêu cực luôn bác bỏ ước muốn học hỏi và vươn lên của tôi, dù là về mặt cá nhân, tinh thần hay tài chính. Nó có nghĩa là bạn phải từ bỏ mọi thứ mà bạn có để thực hiện quyết tâm ấy. Cách nghĩ của chiến binh rất đơn giản: “Tôi sẽ giàu hoặc là tôi sẽ chết trong khi đang cố gắng”.