Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Nhưng như thế chưa đủ. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Mỗi con người trong Loài Người. Đã bảo chả thích viết đâu.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.