Hai vợ chồng từ chuyện chiếc cốc chuyển sang chuyện này chuyện nọ. Người giỏi đe doạ có ca tụng, kẻ bàng quan thấy họ ngang nghạnh buông lời chỉ trích cấp trên nhưng kỳ thực caqáp trên lại mở cờ trong bụng, nở từng khúc ruột”. Được thôi, đánh là do các anh.
Ông Trần căm giận muốn phá cửa cho hả giận. Thật là lài hước, một chai bia cho cậu học sinh có chứng minh thư đủ tuổi được uống bia, hai cuốn sách cho hai cậu có thẻ mượn sách! Hài hước phải mang theo một chút tự trào thì mới được người khác khoan dung và cảm thông. Nếu trong vòng một tháng ai không ra đầu thú thì sẽ đánh bắt trị tội, tịch thu gia sản của chúng.
Thư viết rằng: "Ta nghe nói Quan tướng quân muôn so tài với Mã Siêu. Loại người này khó lòng ra tay giúp đỡ khi anh hoạn nạn. Anh của Tôn Quyền là Tôn Sách lúc lâm chung đã chỉ định Trương Chiêu làm cố vấn chủ yếu xử lý nội chính Giang Đông.
Vấn đề là người không có kinh nghiệm đánh nhau, khó có năng lực phân biệt tình huống. Trưởng phòng nói toạc ra là chị quá tự tư không đạo đức. Chiêu bài thì lúc nào cũng cần, chẳng qua dàn dựng chiêu bài giỏi hay dở.
Có người dùng phương thức tự trào để truyền đến đối phương sự đồng tình ưu ái. Nghe một vị giám đốc kể rằng, trong công ty của ông có mấy nữ nhân viên ăn nói không tao nhã lắm, thậm chí nói với ông là thượng cấp mà cũng như nói với bạn. Có một người nghèo bị ốm, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ nói không có hy vọng gì nữa.
Đương nhiên, nên ứng phó tình huống quẫn bách này như thế nào thì cần xét tình hình cụ thể. Xin hỏi đồng chí từ đây đến chỗ "dừng xe một giờ “còn bao xa?” Người cảnh sát trả lời: "Đại khái còn khá xa đấy" và không biên phạt nữa. Trước tôi nghi Stalin sai anh giám sát tôi.
Hơn nữa Tư Mã Tương Như cũng đã từng làm quan, lại là bạn quan huyện. Chủ khách sạn nghe nói vô cùng tức giận, cho là Hầu Ba nói xấu khách sạn của ông, dọa đi kiện. Một hôm tuyết lớn, cụ đến ông phú hộ trong làng vay tiền, vừa may hôm đó phú hộ đang vui bèn cho cụ vay ngay hai đồng bạc trắng, lại còn bảo “Cầm đi mà tiêu, không cần trả lại!".
Mọi người tim đập thình thịch không biết Krutsop định làm gì? Người viết mảnh giấy càng lo lắng không biết sau này điều tra bị phát hiện thì sẽ như thế nào? Krutsop lại nhắc lại một lần nữa, toàn hội trường lặng im như chết, mọi người đã chờ cơn giận của Krutsop bột phát ra. Đứng ra ngoài mà nhìn thương tích của mình thì có thể vui một chút. Khi người ta thảnh thơi thì sẽ ngồi sâu ổn định trên ghế bành, duỗi hai chân ra rất nhàn nhã, tựa như có thể ngủ cả ngày.
Trong trường hợp này, đối phương rất trấn tĩnh và nhanh trí dù hoàn cảnh hết sức nguy hiểm. Căn cứ nguyên lý tính nhất trí của hành vi có thể giám định nội tâm thật sự của một số lời nói việc làm của con người như sau: Câu nói của họ có thể hiểu như thế này hay nếu như thế khác, lời lẽ mơ hồ.
Lối kể chuyện cười này có vẻ tổn thương người nhưng chúng ta có thể giải thích khác. (Chim yến ngày xưa trong dinh Vương Tạ nay bay vào nhà bá lính). trạng thái tâm tình keo sơn của họ.