Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Viết thế đủ chưa nhỉ. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Về trả vay, cho nhận. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.