Trong mắt Chip ba là người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ, vì thế đối với Chip, dường như có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa cô và ba. Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. Khi đó cái ghét gọi là tình yêu.
Nghe có vẻ kinh nhỉ?! Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó. Sao lại vậy chứ, tại sao?!
“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép. Miệng hôi sữa nhưng họng hôi cồn. Sao cô ấy có thể nói với mình những lời tuyệt tình đến thế cơ chứ, mình không thể tin được đó là những lời phát ra từ cửa miệng của cô ấy.
Tôi hồi hộp bước vào lớp học đầu tiên mà sẽ mình dạy trong cuộc đời. Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi. Mỗi buổi sáng đẹp trời nào đó, có thể bạn sẽ nguyền rủa tia nắng đáng ghét kia làm bạn mất giấc ngủ ngon, nhưng ở đâu đó có những người cả đời chỉ mong có được một lần chói nắng như vậy.
Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô. Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách. Nói cách khác, mỗi người chúng ta đều cần suy nghĩ để sáng tạo.
hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô. Nói cách khác, mỗi người chúng ta đều cần suy nghĩ để sáng tạo. 3 - Đó là cơ hội để bạn rèn luyện ý chí và sự kiên trì của mình.
Tôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình. Chắc chắn nó không còn được như lúc đầu nhưng chắc chắn nó sẽ sử dụng được lâu bền hơn, vì bạn sẽ chạy thật chậm và kiểm tra từng con vít một định kỳ mỗi tháng. Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:
Chíp có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt tươi sáng và một đôi mắt buồn được thừa hưởng từ mẹ. Ở chung với con người và những vấn đề xung quanh họ đã lâu làm Cục Ghét thấy chán ngán nên cậu ta quyết định thử vào rừng để thay đổi không khí. Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng.
Và có lẽ Chíp cũng không phải là ngoại lệ, bước chân cô hướng về phía ngôi chùa mà không một chút suy nghĩ hay nói cách khác là như một trạng thái ngoài ý thức. Anh hơn cô một cấp học, mỗi buổi sáng anh đều đặn qua nhà chở cô đến trường cô rồi vòng lại trường của mình, mặc dù không thuận đường cho lắm nhưng anh vẫn thấy rất vui vì có cảm giác luôn được bảo bọc cho cô, có lẽ đứa con trai nào cũng đều thích như thế – có thể nói như vậy, cho đến một ngày cô giành được một suất học bổng toàn phần của đại học CamBridge, Anh Quốc. Gia đình tôi vốn có truyền thống làm nghề giáo, nhưng với tính tình khá nhút nhát, tôi nghĩ mình không thích hợp với nghề này cho lắm nên tôi đã chọn mỹ thuật vì cảm thấy mình cũng có năng khiếu và yêu thích lĩnh vực này.
Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?". Nếu phải khổ để một mình mình chịu thì được rồi. Chạy tới chạy lui cả ngày đếm tận đêm, ngủ thiếp đi