Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Rất rối rắm và hoang mang. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Và họ cũng sẽ khổ lây. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Lại còn hăng nữa chứ. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.