Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Một số người trong số họ cũng biết. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác.
Cái đó phải tự do chứ ạ. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.
Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Cặp giò kia phàm tục quá.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.